Tác giả Lê Chí Trung
“Người vô học bén duyên sân khấu”
Tác giả Lê Chí Trung, giải Cù nèo vàng năm 2009, đã tự nhận mình như thế
![]() |
- Trong số mấy chục tác phẩm của tôi, tôi chỉ chọn chuyển thể ba tác phẩm của nhà văn Vũ Trọng Phụng: Số đỏ, Kỹ nghệ lấy Tây, Giông tố. Trước hết, tôi yêu cách nhìn đời và con người-nhân vật trong các tác phẩm của ông. Thứ hai, trong thế hệ các nhà văn thời lãng mạn, hiện thực phê phán... theo cảm nhận của riêng tôi, Vũ Trọng Phụng là người gần chúng ta nhất.
Loại người như Xuân tóc đỏ, ông bà Văn Minh, cô Duyên, cô Ái, tú bà Ách Nhoáng... chẳng phải còn đầy rẫy trong xã hội chúng ta ngày nay? Chuyển thể không phải là cách né tránh hiện thực mà là thổi thêm hơi thở ngày nay vào những tinh hoa văn học trong quá khứ. Tôi đã hơn một lần nói rằng, tôi không làm nô lệ cho quá khứ. Tôi không tự khoe mình. Nhưng tôi đã và còn viết nhiều vở đi đến tận cùng hiện thực trong cõi sống con người ngày nay. Tôi có vở mới viết xong cách đây nửa tháng mà nhiều đạo diễn đàn anh đã ồ lên “Thằng này gấu quá...”.

Nghệ sĩ Bình Minh, Thanh Vân và NSƯT Hồng Vân trong vở Mẹ và người tình, vở diễn đoạt giải A Hội Sân khấu VN 2009, do Lê Chí Trung viết kịch bản. Ảnh: Thanh Hiệp
-Anh từng là người viết phê bình rất “máu lửa”. Sao gần đây anh không viết? Hay anh đã bị lụt nghề?
- Khi tôi có nhiều vở dựng, tôi không viết phê bình nữa. Ở ta không có đời sống phê bình lành mạnh. Rất nhiều người quen nghĩ rằng, phê bình là đánh người này, đập người kia. Nếu tôi có công tâm, trong sáng đến mấy người ta cũng bảo rằng mình đang “chơi” đồng nghiệp. Có điều những người viết phê bình cũng nên hiểu mình đang đứng trong nền sân khấu nào. Anh không thể viết ra những cảm nhận như một khán giả bình thường hoặc ảo tưởng về một nền sân khấu.
-Lúc này nghe nói anh còn có nghề kinh doanh địa ốc? Có phải đó là nghề kiếm tiền nuôi nghề sáng tác của anh?
- Tôi vẫn nhớ nhà phê bình sân khấu Hồ Thi. Khi ông ngoài sáu mươi, ông rất tâm đắc với câu: “Lục thập tòng sở dục”. Đại ý là người trên sáu mươi tuổi nên làm theo điều mình muốn. Tôi hình như cũng còn một quãng nữa mới đến sáu mươi. Nhưng mấy chục năm qua tôi luôn khoanh tay đứng ngoài thế tục. Tôi thích gì làm nấy. Điều quan trọng, tôi nói với các con tôi, bố mẹ chỉ để lại cho các con vài chữ, đó là nhân cách làm người. Ai đó có thể không ưa mình về mọi chuyện nhưng không ai dám khinh mình...
- Anh có bằng lòng với những gì mình đạt được?
- Người nghệ sĩ là không bằng lòng với tất cả. Vừa rồi, tôi đã đọc mấy bài viết tiễn biệt nhà thơ Hữu Loan. Buồn. Buồn cho nhiều thân phận nghệ sĩ. Tôi đã từng có rất nhiều buổi chiều một mình đi giữa những đồi sim, nhưng không thể vẽ lên nỗi ám ảnh về đồi sim như ông ấy. Tôi từng làm thơ, nhưng nếu có làm thơ trăm năm nữa cũng không thể đạt đến ngưỡng những ca từ đầy mộng mị như Trịnh Công Sơn.
- Phía sau thành công của người đàn ông luôn có bóng dáng người đàn bà, trường hợp của anh thì sao?
- Tôi không biết nhiều về các bà vợ của các nhà văn, nhưng nếu không có bà vợ như vợ tôi (nhà báo Dương Thị Liên Chi, Phó Tổng Biên tập Báo Sân khấu TPHCM- PV), có khi tôi đã trở thành... tướng cướp hay cũng có thể là một đại gia không chừng.
- Hai con của anh, một đã theo nghề báo, một còn đang học phổ thông. Chắc cũng sẽ nối nghiệp bố mẹ?
- Tôi đã triệt thiên hướng viết văn của con gái tôi. Người đàn bà viết văn khổ lắm. Đàn ông còn nhiều khi muốn phát điên... Khi học lớp 9, con tôi đã viết được tập truyện ngắn và tôi tìm mọi cách không để chúng theo nghề văn. Có thể tôi hơi quân phiệt và sai lầm nhưng tôi không muốn các con tôi phải trải qua và trả giá như cuộc đời tôi...
Học ở mọi người Tác giả Lê Chí Trung nói: “Trong mấy chục năm cầm bút, tôi đã học được rất nhiều điều, từ rất nhiều người. Bởi, nếu nói một cách văn hoa, tôi là người tự học. Còn nếu nói trắng ra, tôi là người vô học bén duyên sân khấu. Giờ đây, tôi vẫn nói với các học trò của tôi, nhiều khi đường nét biểu diễn, cách biểu hiện tâm lý tinh tế của diễn viên là những gợi ý quý giá cho người viết kịch. Ngay cả với những diễn viên mới tập tễnh vào nghề, không được đào tạo bài bản như siêu mẫu Bình Minh chẳng hạn, tôi vẫn học được ở cậu ấy cái khát khao cháy bỏng được tự khẳng định mình trong nghệ thuật. Ngẫm lại, tôi đã học được ở bố vợ tôi (cố nhà văn, tác giả kịch bản Ngọc Linh- PV) về nhân cách một người cha; một cây bút sân khấu hàng đầu về biểu hiện tâm lý con người, nhưng trên hết và trước hết, ông là tấm gương cho tôi vẽ nhân cách của một nhà văn, nhà báo. Lúc nào, ông cũng ngẩng cao đầu trong cuộc đời...”. |
08:00 18/08/2015
Chúng tôi gặp họa sĩ Đặng Trí Đức ngay sau khi buổi diễn của Nhà hát Thế giới Trẻ (Trường Đại học Sân khấu - Điện ảnh TP Hồ Chí Minh) tại Liên hoan sân khấu về hình tượng người chiến sĩ Công an nhân dân (lần thứ III) vừa kết thúc. Dù chưa thật sự thoát ra được khỏi nhân vật, bởi với anh mỗi lần lên sân khấu đều như rút hết sức lực của mình, nhưng họa sĩ Đặng Trí Đức đã dành cho báo chí sự chia sẻ khá thoải mái.
Tiếng thét đầu tiên, cuối cùng và duy nhất của người họa sĩ câm khi chứng kiến cái chết của người vợ yêu quý của mình trong vở kịch "Cát trắng như gạo" đã khiến những khán giả có mặt tại Trung tâm Nghệ thuật Âu Cơ bật dậy và vỗ tay rào rào.
Sau chi tiết kết thúc vở diễn ấy, nhiều khán giả đã nán lại để lên sân khấu tặng hoa, chụp ảnh và nhìn thật gần chân dung người nghệ sĩ đã hóa thân một cách xuất sắc vào vai người họa sĩ tài hoa, chung tình ấy. Và khán giả Thủ đô đã thật sự bất ngờ khi biết rằng, đó chính là họa sĩ vẽ tranh cát Đặng Trí Đức, người mới lần thứ 2 đứng trên sân khấu kịch với vai trò diễn viên...
1.Chúng tôi gặp họa sĩ Đặng Trí Đức ngay sau khi buổi diễn của Nhà hát Thế giới Trẻ (Trường Đại học Sân khấu - Điện ảnh TP Hồ Chí Minh) tại Liên hoan sân khấu về hình tượng người chiến sĩ Công an nhân dân (lần thứ III) vừa kết thúc. Dù chưa thật sự thoát ra được khỏi nhân vật, bởi với anh mỗi lần lên sân khấu đều như rút hết sức lực của mình, nhưng họa sĩ Đặng Trí Đức đã dành cho báo chí sự chia sẻ khá thoải mái.
Có lẽ, trong khuôn khổ Liên hoan sân khấu lần này, vai diễn của Trí Đức trong "Cát trắng như gạo" là một vai diễn đặc biệt. Đặc biệt bởi nhân vật của anh là một họa sĩ câm, chỉ bộc lộ thái độ, tình cảm thông qua hành động, cử chỉ, Nhưng diễn xuất tinh tế của Trí Đức khiến khán giả cảm nhận một cách sâu sắc và trọn vẹn những cảm xúc, trạng thái của nhân vật. Anh đã khiến người xem cảm động trước một họa sĩ câm vừa cá tính, khảng khái vừa cô đơn, chung tình. Một điều nữa khiến "Cát trắng như gạo" ấn tượng sâu đậm với khán giả Thủ đô chính vì sự kết hợp độc đáo giữa tranh cát và sân khấu. Và tác giả của những tác phẩm tranh cát ấy không ai khác chính là Trí Đức.
Là họa sĩ, nhưng Trí Đức còn được trời phú cho một ngoại hình điển trai và khuôn mặt biểu cảm khá "xi nê". Anh tâm sự, với vai Minh lần này là lần thứ 2 anh đứng trên sân khấu kịch nói với vai trò diễn viên. Trước đó, anh ''bị'' tác giả kịch bản Nguyễn Quang Vinh và đạo diễn Xuân Hồng "bắt cóc" vào vở "Âm binh". Ban đầu Trí Đức được mời với tư cách họa sĩ phụ trách đạo cụ. Thế nhưng, cuối cùng Trí Đức lại lên sân khấu với vai gốc phi lao già trên cát.
Gần 2 tiếng đồng hồ ngồi trên sân khấu, không lời thoại không di chuyển, không hành động sân khấu nhưng gốc phi lao già trên cát thu hút hoàn toàn sự chú ý của khán giả. Chưa kể, bức maket sân khấu động bằng tranh cát của anh trở thành một sáng tạo quan trọng nhất của tác phẩm và cũng là điều khiến khán giả nhớ nhất. "Âm binh" thành công vang dội và vai gốc phi lao già của "kẻ ngoại đạo" ấy đã nhận được ngay Huy chương vàng tại Liên hoan sân khấu kịch nói chuyên nghiệp toàn quốc 2012.
Trí Đức tâm sự: "Sự thành công của "Âm binh" vô tình đã tạo thành sức ép không chỉ với riêng anh Nguyễn Quang Vinh, người được đặt hàng sáng tác cho liên hoan lần này mà cho cả ê kíp. Tuy nhiên, mọi người đều đồng lòng, nếu không làm được hay hơn thì sẽ làm cho tác phẩm khác biệt. Chiếc chìa khóa lớn nhất mà ê kíp quyết tâm theo đuổi là chinh phục cảm xúc khán giả".
Họa sĩ Trí Đức vai Minh trong “Cát trắng như gạo”. |
Khác với "Âm binh" (Trí Đức bị tóm lên sân khấu tình cờ) lần này "Cát trắng như gạo" được ví như tác phẩm "đo ni đóng giày" cho cặp đôi Trí Đức - Hoàng Yến. "3 tháng tập trên sân khấu với lịch tập kín các ngày trong tuần, hầu như mỗi ngày đều tập từ sáng đến 1- 2 giờ đêm. Có ngày tập tới 20 tiếng. Để có được bản diễn cuối cùng, cả ê kíp đã có những sự thay đổi về kịch bản tới cả trăm lần để tìm ra được cái tối ưu nhất. Thậm chí, trong đêm cuối cùng để sáng mai chính thức biểu diễn tại Liên hoan thì vở diễn tiếp tục được thay đổi.
Khi vở diễn ra mắt lần đầu tiên, có nhiều ý kiến trái chiều xung quanh việc kết cấu vở diễn không theo mô típ thông thường, tính logic vở diễn chưa cao… Tuy nhiên, một điều không ai có thể phủ nhận được là vở diễn đã tác động vào cảm xúc của người xem một cách sâu sắc" - họa sĩ Trí Đức chia sẻ thêm. Và thật may mắn, dù chỉ định tham gia Liên hoan sân khấu về hình tượng người chiến sĩ Công an nhưng trước đó, vở diễn đã có cơ hội đo hiệu ứng khán giả tại Liên hoan sân khấu kịch nói chuyên nghiệp toàn quốc diễn ra đầu tháng 7 tại Thanh Hóa.
Nói về những tháng ngày căng mình tập vở, Trí Đức hóm hỉnh: "Sự sáng tạo không ngừng trong quá trình tham gia vở diễn đã mang lại cho mình quá nhiều cảm xúc thú vị. Chắc chắn không có lần thứ 2. Với một người tay ngang như mình, được trải nghiệm ở một sân chơi mới luôn mang đến những sự hứng thú đặc biệt. Không chỉ có cơ hội được nhiều người biết tới mà thực sự là một lần vượt lên chính mình. Vì thế, bản thân mình chưa bao giờ đặt nặng chuyện huy chương hay giải thưởng. Lâu nay cũng vậy, chưa bao giờ mình làm nghệ thuật vì điều ấy. Với mình, nghệ thuật là một nghề và nó sẽ theo mình đến suốt đời".
Trí Đức luôn có cách nói hài hước về công việc của mình khiến người khác phải phì cười, ví như anh nói: "Sở dĩ các vai của anh "bị" đạo diễn không cho... nói bởi anh không phải diễn viên chuyên nghiệp, khả năng thuộc thoại cũng như đài từ hạn chế…". Nhưng với những gì Trí Đức thể hiện trên sân khấu, khán giả hiểu, chưa khi nào anh làm nghệ thuật một cách, khơi khơi hời hợt cả. Ví dụ, để diễn cho ra cái dáng cô độc, u buồn của một họa sĩ câm không hề đơn giản, dù anh cho rằng "nhờ mình có biết đôi chút về kịch câm nên nhập vai dễ hơn".
2.Là diễn viên "trẻ" trên sân khấu nhưng Trí Đức lại là tên tuổi nổi tiếng ở lĩnh vực tranh cát. Người ta gọi anh là "phù thủy tranh cát", là "người đi tiên phong trong nghệ thuật tranh cát của Việt Nam"… còn anh lại nhiều lần tự nhận mình là "thợ đụng" (tức là đụng đâu làm đó - TG). Họa sĩ Trí Đức kể lại, năm 2008, tình cờ xem một video clip trên Youtube quay phần trình diễn của một họa sĩ kiêm đạo diễn phim hoạt hình người Hunggary. Những biến hóa kỳ ảo của những hạt cát dưới bàn tay tài hoa của người nghệ sĩ đã ngay lập tức đánh gục Trí Đức.
Anh xem đi xem lại và quyết tâm mình cũng phải làm được. Không người hướng dẫn, anh tự mày mò nghiên cứu thử nghiệm từ dụng cụ, bàn vẽ cho tới chất liệu của cát để rồi sau nhiều ngày đã tìm ra được phương án tối ưu nhất. Giờ đây, nhìn bàn tay anh nhẹ nhàng lướt trên mặt kính để tạo ra biết bao khung cảnh kỳ thú, ít ai biết rằng, để có được kết quả đó là quãng thời gian dài tập luyện mỗi ngày cả chục giờ đồng hồ. Là những ngày thường xuyên chân tay mỏi nhừ, mắt mờ vì bụi cát.
Để có 5 phút tranh cát trên màn hình thì trước đó người nghệ sĩ đã phải vẽ thuần thục tới 30 lần. Có những tiết mục dài hơi, 15 - 20 phút thì thời gian tập luyện còn dài hơn nữa đã khiến móng tay của anh bị mòn, mỏng đi. Sự khổ luyện, tình yêu và niềm đam mê với cát của Trí Đức đã được trả công xứng đáng bằng những lời mời biểu diễn tại những sự kiện quan trọng trong và ngoài nước như chương trình "Duyên dáng Việt Nam", "Hoa hậu Việt Nam", tiết mục biểu diễn về Nữ hoàng Anh Elizabeth II…
Mỗi lần xuất hiện, Trí Đức luôn chứng minh cho người xem thấy đôi bàn tay tài hoa và óc sáng tạo tuyệt vời. Qua đôi tay uyển chuyển, khéo léo của người nghệ sĩ, những hạt cát vô hồn như biến ảo thành câu chuyện mang đến người xem những cảm xúc ngạc nhiên, thích thú…
Tốt nghiệp ngành tranh lụa Trường Đại học Mỹ thuật, mơ ước trở thành đạo diễn, đang là họa sĩ vẽ tranh minh họa cho nhà xuất bản, là nghệ sĩ múa rối… Trí Đức bỏ tất cả để toàn tâm, toàn ý với cát. Bởi với anh, biểu diễn tranh cát động là một sân chơi mà người nghệ sĩ vừa là đạo diễn vừa là người dàn dựng, không nệ thuộc vào ai. Người vẽ tranh cát vừa phải xây dựng ý tưởng, sáng tạo kịch bản, lựa chọn và sắp xếp tổng thể âm nhạc, ánh sáng. Chính vì thế, cái tôi nghệ sĩ được tự do bay bổng và làm tất cả những gì mình muốn.
Không chỉ có vậy, đây còn là một loại hình nghệ thuật mới với khả năng ứng dụng rất cao. Có thể kết hợp với nhiều loại hình nghệ thuật để tạo ra hiệu ứng mới rất kỳ thú. Hơn nữa Trí Đức cũng thẳng thắn chia sẻ, tranh cát đang mang tới một thu nhập khá cao so với các loại hình nghệ thuật khác.
Trò chuyện với Trí Đức, thấy anh không tuyên ngôn hay nói những điều đao to búa lớn về nghề nghiệp. Anh chỉ thuộc nằm lòng câu nói của cha - một nghệ sĩ múa rối kỳ cựu - nhắn nhủ khi biết anh sẽ đi theo con đường nghệ thuật: "Nếu làm nghệ thuật, con phải thật sự xuất sắc". Gặng mãi Trí Đức về bí quyết thành công, anh chỉ khiêm tốn: "Làm nghệ thuật là công việc cực nhọc, thậm chí khổ luyện, nhưng cái mọi người cần là một kỹ năng giỏi để khi cơ hội đến sẽ nắm được ngay. Tôi là người vẽ tranh cát chuyên nghiệp chứ chưa phải là người giỏi nhất. Nếu những ai yêu thích và muốn tìm hiểu về loại hình nghệ thuật này, tôi sẵn lòng chia sẻ".
Thảo Duyên
Bình luận